“…Trong lĩnh vực nghiên cứu về rủi ro phá sản ngân hàng, một xu hướng tương tự cũng xảy ra khi ngày càng có nhiều học giả nhấn mạnh văn hóa như là một yếu tố quan trọng để giải thích mức độ rủi ro của các ngân hàng. Có thể chia các nghiên cứu trong định hướng nghiên cứu này thành ba nhóm (1) nhóm nghiên cứu tập trung vào mối quan hệ giữa văn hóa quốc gia và rủi ro phá sản ngân hàng (Ashraf, Zheng, & Arshad, 2016;Bussoli, 2017;Kanagaretnam, Lim, & Lobo, 2013;Mourouzidou-Damtsa, Milidonis, & Stathopoulos, 2017), (2) nhóm phân tích tác động của văn hóa ở cấp độ doanh nghiệp (Mervelskemper, Möller, & Schumacher, 2018;Nguyen, Nguyen, & Sila, 2018) và (3) nhóm văn hóa ở cấp độ cá nhân (Bushman, Davidson, Dey, & Smith, 2015). Cách phân chia này cho thấy mối quan hệ giữa văn hóa cá nhân (ví dụ như văn hóa của CEO) và rủi ro ngân hàng chưa được trả lời một cách thỏa đáng cả về mặt lý thuyết lẫn thực nghiệm.…”